Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

HỒI KÝ ĐÔI LẦN HỐI TIẾC.





HỒI KÝ ĐÔI LẦN HỐI TIẾC.


Chả mấy khi nó ra bãi lấy xe mờ đc suôn sẻ khỏi phải chờ đợi như hnay.:)) Nhờ đến trg nghe phổ biến kế hoạch thực tập và nhận thầy cô hướng dẫn mà mỗi nhóm, mỗi lớp ra về 1 giờ khác nhau. Ko bít hnay dở zời tnao mà lúc đi nó lại điên điên đi sớm tới 30’ để rồi bị nhồi vô bãi gửi xấu xí sau khu nhà C, đúng gần cái nơi nó bị chơi khăm suýt mất xe lần trc, báo hại nó phải lủi thủi đi lấy xe 1 mình… >”<
Đi hết mấy phòng học , tới cuối bãi.. “Oh shjt!!!” Kín mít thế này, sao nó lăn vào trong đc đây?:V Nó thở dài thườn thượt, đưa mắt tới dãy xe mà nó để xe để tìm lối vào và.. tình cờ bắt gặp 1 ánh mắt đang ngoảnh nhìn nó từ trong bóng tối, có lẽ vì đã nghe thấy nó chót dại thốt ra cái câu kứt đái trc đó =)) xấu hổ voãi!! hô hô=”3
Trông xa xa thì bợn này đang lò dò lấy áo khoác để mặc thêm, chiếc áo khoác màu vàng mỏng rất giống với favorite clothes mà acc girl TS social của nó đã mặc quen thuộc lâu nay.:)) Vẫn thói quen cũ, ệch bận tâm điều gì cả, ra khỏi lớp thì việc quan trọng nhất vs nó là tìm xe thật nhanh và té về sớm nhất có thể.:v

Èo éo eo.. nó nhí nhảnh bc nhanh tới kịch dãy đầu tiên mới có khe lách qua rùi lại chạy quay vòng lại ôm cây bay vô… Lúc này nó chợt nghe bợn kia có vẻ khúc khích cưởi đểu và nói gì đó, vì ko tập trung nên nó chỉ nhớ nghe đc loáng thoáng từ “bạn ngủ muộn(ngủ quên) ah mà sao...?”:v Nó nghĩ chắc ko phải nói vs nó nhưng đưa mắt nhìn nhanh cả bãi tối thui này đâu còn ai nữa?:o Có lẽ bợn nào cùng lớp bít nó cũng nên vì 2 năm đầu nó nổi tiếng thi lại, học lại và thình thoảng lèm bèm vs mấy cán bộ nên cũng hay bị dìm hàng, nhìu ng bít lém:v Còn nó học 4 năm rùi, lớp chỉ có gần 100 sv nhưng bít chưa quá nửa lớp hô hô.:))
Nó tính lượn 1 lượt tìm xe, tới gần chỗ bợn đang mặc áo thì nghe tiếp.. “Bạn tìm đc lối ra xe chưa?”. Xưa nay nó ko có thói quen để ý, hay dám soi ai bao h nhưng giọng nói thánh thót bất chợt khiến nó hồi hộp đưa mắt nhìn bợn ế.:)) Bợn ế quay ra, đập vào mắt nó ở khoảng cách khá gần là nét mặt hài hòa, trìu mến, khá kutoe.=)) Với nó ấn tượng đầu tiên tốt đẹp hay ko vẫn luôn nằm ở đôi mắt. Dù chỉ thoáng nhìn rất nhanh nhưng nó nhận rõ đc đôi mắt long lanh, to sáng đang nhìn nó vs vẻ vô tư, ngây thơ, tò mò của trẻ con.:)) Chết mợ!!! Trc h nó đã nhiều lần cố gắng tập tỏ ra tự nhiên, bình tĩnh khi gái nc nhưng ts lúc này nó vẫn lúng túng như gà mắc tóc, bối rối, run rễ, đầu óc trống rỗng như ngày nào.=)) Chả nghĩ đc gì.. nó cười trừ hề hề rùi ù ờ.. “mềnh chưa tìm đc.. nhưng chắc sẽ có lỗi ra thôi, để mềnh đi xem thử.” >”< Ko dám dừng lại thêm chút nào, nó vừa vội bc đi vừa quay đầu nói với lại, ng cứng như khúc gỗ.=,.=
Tới cuối dãy, tưởng chừng như cụt đg nhưng vẫn còn khe hẹp nhỏ giữa 2 xe để lách ra. Nó bắt đầu cố lấy lại bình tĩnh, chấn tĩnh quay lại để vừa tìm xe, vừa nc, vừa mong mún nhìn kĩ hơn xem có phải ng lớp nó ko hay là ma hiện hình:)) có khi nào mắt nó có vấn đề? Đời nào gái xinh lại chịu bắt chuyện vs nó. haha=))
Nó quay lại, mắt vẫn chỉ chăm chăm cúi nhìn các biển xe để tìm chứ nào dám thẳng đầu vì nó bít nó đang bị nhìn như 1 ng kì quái đang cố tỏ ra vẻ thật bt.=))
- “Có lối ra ko bạn?” – vẫn giọng nói đầy trìu mến làm nó bối rối.
- “Vẫn có 1 lối nhỏ lách ra được, bạn ạ!” hề hề - 1 điệu cười dở dở, ương ương rất quen thuộc mà lúc nào nói chuyện nó cũng phải đệm vào.=))
- “Hì! vậy à?” – bợn ế cười lại kiểu cười quái đản của nó.=))
Lại ở khoảng cách cũ, nó lấy hết can đảm ngước đầu nhìn thẳng và nghĩ.. ngại ếch gì chứ, ng ta đang nc vs nó cơ mờ, sao phải xoắn!:)) Cứ cúi đầu lỡ bị hiểu lầm là kém văn hóa thì sao?=”3 Hô, bợn ế cũng xinh vờ dễ thg đới! Trông giản dị, mộc mạc, gương mặt thanh mảnh, ưa nhìn, hình như có nét gì đó tương đồng vs mẹt nó, cái nét ái ngại, duyên dáng mà tạo cảm giác dễ chịu, vui hớn trong lòng hô hô.=)) Cứ tưởng h này chỉ có mỗi lớp nó ra nhưng ko phải gái lớp nó chắc roài, dù là mấy ẻm học hộ cũng ko phải?:))
…Đây rùi! Hóa ra xe nó chỉ cách xe bợn ế 1 xe mà lúc nãy đi qua nó đang ngu ngu, thất thần nên ếu thấy=))
- “Bạn học gì thế?” - nó hỏi.
- “Tớ học liên thông, thế còn bạn?”
- “Mềnh thực tập, hề hề”
- “Thực tập??” - bợn ế nhìn nó vs vẻ ngạc nhiên, rồi khúc khik cười nó như thằng ngốc thì phởi.:v Mother fuker! Sao lại cười, ko lẽ nó ko giống 1 sv chuẩn bị tốt nghiệp sao?
- “Uhm, thực tập tốt nghiệp á” – nó tl xong cúi mặt, xấu hổ dắt xe đi vù vù.
Bợn ế mặc xong áo và còn lưỡng lự đứng làm gì đó khi mà nó cứ cắm đầu cắm cổ lấy xe dắt đi ra như ko có gì mà thực tế thì tâm trí đang rối loạn.=)) Nghĩ lại nó mới thấm thía n~ ng càng cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, tự nhiên lại chính là n~ ng đang muốn giấu đi cảm xúc bối rối, hồi hộp bên trong nhất.
Nó lặng lẽ đi thẳng trc chả nói chả rằng như 1 kẻ bất lịch sự. Đến khúc cua để lách ra, nó bắt gặp ông a mới đc xếp bổ sung vào cùng nhóm đang đi vào nhìn nó cười. Nó vội hỏi han chém gió vài câu ra vẻ tự nhiên lém và ếu quan tâm đến bợn ế.=)).. rùi, bất giác nó ngoảnh lại thì thấy bợn ế dắt xe ngay cạnh nó. Nghĩ lại thì thâm tâm nó thực sự rất muộn dắt xe chậm lại hay viện 1 lí do để chém gió làm wen nhưng... thực tế ko thể hiểu sao lúc đó đầu óc nó lại rỗng tuếch và hành động cứng ngắc, vô cảm như 1 cỗ máy như vậy.:( Ngẫm lại nó thấy nó hành xử ngu ngốc, dại dột vãi lều!>”<.. Như có ma quỷ thúc giục, vẫn thói quen nổ máy trong sân, nó vào số 1 phóng đi cái vèo chả kịp nhìn lại lần cuối và đả động, chào hỏi gì thêm hơ hơ.:v Tự nhiên nó cảm thấy nó là thằng ngu nhất quả đất!T^T Trả vé ra ngoài rồi nó mới thấy trong lòng hụt hẫng, hối tiếc và ko hiểu điều gì khiến nó khựng lại khá lâu trc cổng trg.:)) Thực sự thâm tâm nó mong mỏi 1 điều gì đó và giá mà t/g quay lại có lẽ nó sẽ ko cư xử thiếu văn hóa, cứng ngắc, đần đụt như vậy. _ __|| Nó tiếc!!!.. cảm giác này làm nó chợt nhớ lại cái lần đi hội thảo cách đây 1 năm mà nó cũng đã từng hối tiếc vì hành vi tồ tệch như vậy… =))

Đó là lần nó đi hội thảo Amway mà full chỗ, nhờ quen biết a,c sẽ trực tiếp lên diễn thuyết hum đó nên nó đc xếp 1 mình dưới mấy hàng ghế đầu tiên gần sân khấu cùng mấy ng danh hiệu cao. Vẫn thói quen ko bao h dám nhìn ngó ai nên nó chỉ biết ngồi đần như cục shjt.:v chỉ 1 lát sau nó mới thấy ng bên phải nó ko bt khi nó thấy ng đó thường xuyên ngịch mái tóc dài hơi nghiêng đầu phía nó. Oh shjt! Nó lại bắt đầu bối rối, bị phân tâm.=)) Điều đó khiến nó tò mò, thỉnh thoảng vờ ngoảnh mặt lại nhìn n~ ng đi cùng phía sau nhưng ko khỏi đưa mắt qua nhìn ng bên cạnh=)) Dù chỉ 3,4 lần ngoái lại nhưng quá nửa số lần đó nó bắt gặp ánh mắt ái ngại đang liếc nhìn nó và có 1 lần, 2 mạng đã dừng lại nhìn thẳng mẹt nhau khá lâu.=)) Xưa nay nó vốn chả bao h đủ can đảm dám nhìn 1 ánh mắt đang nhìn nó, thật xấu hổ vãi đái!=)) Đó cũng là gương mặt thanh thoát, hài hòa, đôi mắt mở to vô tư, trong sáng như đứa trẻ. Từ lúc đó, quá trình ngồi nghe hội thảo vs nó căng thẳng, bồn chồn ko yên.=))
… 1 hồi lâu, bạn ế cũng là ng chủ động bắt chuyện. Nó nhớ lúc đó nó đã giật mình thon thót haha=)) Từ bé nó vốn là đứa ko biết đến chủ động trò chuyện là gì, nó rất sợ phải nói chuyện, nc sẽ bị cô mắng, bị nhắc, về bố mẹ sẽ uýnh, ko cho chơi game nữa, nó rất sợ điều đó.=)) Đó cũng là lí do mà suốt 12 năm học, ngoài h học, đến h ra chơi, nó cũng chỉ ngồi im tại chỗ, nằm bò trên bàn hoặc giở giấy vẽ lung tung-1 sở thích từ bé của nó đến nay đã ko còn.:))
Quay lại chuyện ở buổi hội thảo, cách đây 1 năm rùi nên nó ko nhớ chính xác nhưng, đại loại cuộc trò chuyện xoay quanh việc hỏi và tl.. bạn tham gia lâu chưa? bạn đi với ai? ở nhóm nào? bao lâu thì đạt 21%? Bạn đang đi làm gì? Sống ở đâu… Bạn ế khen nó thật giỏi vì còn trẻ mà đã đc ngồi ở đây làm nó hấp tấp vội gạt đi thanh minh.=)) Hóa ra bạn ế cũng chỉ sắp đạt 21% và giống nó, đc ngồi hàng ghế này nhờ chị đỡ đầu ngồi kế bên. Khi đó nó còn đần hơn bi h, ko biết hỏi lại công việc, nơi sống, nó hầu như chỉ tl 1 chiều, hỏi quanh đề tài Amway và đa số cười trừ vì trong hội trg ồn cũng ko nghe đc rõ.:v Sau 1 lát, trong lúc bạn ế đang hỏi chuyện, vì ko hài lòng do để ý thấy bạn ế sơn móng tay màu đen + điểm yếu trong hành vi, lời nói vô duyên, vô ý của nó + hội trg ồn ko nghe rõ mà nó đã vờ ra vẻ lạnh lùng, thản nhiên… “hề hề, thui, bạn tập trung theo dõi đi” vừa nói nó vừa khẽ chỉ tay lên sâu khấu.=)) Nó hiểu nó thực sự rất vô duyên và bất lịch sự khi bạn ế quay hẳn mặt sang nc còn nó cứ chăm chăm nhìn sân khấu, khoanh tay trc ngực, ng cứng đờ như khúc gỗ, đầu óc hoang mang, ko đối đáp đc gì, ko dám nhìn sang dù chỉ là liêc nhẹ.=)) Nó biết ng ta đang nhìn nó như 1 sinh vật lạ giữa đám đông.=)) Mother fuker!:V nó nói thế chỉ vì ko muốn bị nhìn như vậy, nó sẽ mất bình tĩnh và xấu hổ!=)) Nó biết nhiều khi nó đã vô tình nói điều rất vô ý, làm ng khác vô cùng thất vọng, thể hiện nó là con ng cứng nhắc, thật sự nhạt nhẽo, vô vị hoặc vô văn hóa. >”< Nó ko hề muốn thế, nhưng ko thể hiểu mỗi khi rơi vào n~ tình huống như vậy, nó lại như bị ma xui quỷ khiến phải làm sao tránh né, chạy trốn thật nhanh để trấn tĩnh, tự tin lại. Đó là điều mà lâu nay nó băn khoăn, chưa tìm ra cách khắc phục, có phải nó mắc bệnh liên quan đến gái ko???:v

Nó là ng khá tin vào duyên số, hầu như n~ ng nó gặp trong quá khứ ở hoàn cảnh tình cờ với ấn tượng đặc biệt từ 2 phía đều để lại trong nó cảm giác hối tiếc, mất mát khó tả.>”< Nhớ cái thời học cấp 3, ngày ngày đeo cặp cuốc bộ đi học 1 mình 1 đg như thằng trẻ mẫu giáo cũng vậy. Hùi đó thỉnh thoáng nó cũng tình cờ đối mặt 1 ng trên con đg đi học và bắt gặp ánh mắt nhìn nó. Đó là ng mà nó đã ấn tượng từ khi đi thi vào cấp 3 TNT ở hội đồng thi trg Trưng Nhị, cùng phòng thi vs nó. Đó là 1 sự tình cờ rất hy hữu, ng duy nhất để lại ấn tượng trong nó ở phòng thi lại là ng sau này khi vào trường đi học nó hay đụng mặt. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở việc cúi mặt xấu hổ, thỉnh thoảng vô tình đưa mắt nhìn nhau vì hùi đó nó còn nhát gấp nhiều lần bi h.=)) Đến mức mà sau này ra trường về thăm lại thầy cô, nó ko ngờ trong mắt các cô, nó lại đc gọi “cậu này ngoan nhất lớp” và nhớ đc tên 1 đứa lu mờ, toàn ngồi ị thì lị như nó, trong khi còn vài bạn khác cô ko nhớ.=)) Thực tế thì các bạn khác nói nó nghịch ngầm, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi hôhô.=)) ra là nó bị các bạn nghĩ xấu thế.:))


Rồi lặng lẽ t/g trôi qua, nó chẳng 1 mảnh tình vắt vai:)) cho tới ngày nó quen 1 nhóc bằng hạt mít đủ bản lĩnh chủ động khéo léo, dẫn bc nó đến ải tềnh êu.=)) Dù chỉ là quen biết trong n~ tháng ngày đầu tiên biết đến online chat chit yahoo, chẳng hề biết mặt nhau suốt mấy tháng trò chuyện nhưng sự quan tâm ngọt ngào, tận tình, hy sinh hết mình của nhóc đã cảm phục nó, để lại cho nó rất nhiều cảm xúc, ấn tượng đặc biệt mà quá khứ trc đó nó chưa từng đc cảm nhận. Hơn 1 năm, nó vẫn như đứa mẫu giáo để đứa trẻ cấp 2 chỉ dạy=)) Nhưng ng dạy nó còn quá bé, ko cùng quan điểm, suy nghĩ về ty với nó và để bị ảnh hưởng quá nhiều tới kq học tập nên nó đành rớt lại trong thảm kịch với vô vàn lí do breakup.:))
Nó từng thấy tội lỗi và hối tiếc vì đã ko hoàn thành trách nhiệm, ko làm tốt hơn vai trò của mình trong mối tềnh đầu đẹp, trong sáng.. Tiếc vì chắc nó sẽ ko may mắn lần thứ 2, khó có ai lại chấp nhận hy sinh mù quáng và chịu đựng nhiều áp lực, dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần từ fía gia đình suốt 1 t/g dài chỉ để êu nó nữa. Nó có t/g đầu nhiều buồn phiền nhưng trong mắt mọi ng quanh nó, họ nói nhóc đó còn non nớt, trẻ con, giả tạo, ko xứng đáng và, cộng thêm sự động viên, an ủi của đám bạn FA bệnh hoạn dành cho ng tiên phong như nó nên nó sớm vượt qua trong sự lạc quan, vui vẻ để rồi kể từ đó có lại t/g dài hp, tự do, thanh thản, nhẹ nhõm mà hô hô ha ha.=)) Nó thấy mình thật may mắn vì đã có đc n~ ng thân quen tuyệt vời luôn ủng hộ, bênh vực, che chở, động viên nó. Tks everybody!:))

Một chuỗi đôi lần hối tiếc, phải chăng nó đã phung phí để vuột mất n~ cơ hội hiếm hoi kiếm tìm nhân duyên?=)) Người ta thì ko bao h tiếc quá khứ mà chỉ tiếc đã phung phí thời gian cho n~ ng ko xứng đáng, còn nó, tiếc quá khứ vì đã ko dành thời gian cho n~ ng xứng đáng.=)) Bi h nó phải làm sao để khắc phục nếu còn lần sau? Làm sao nắm lấy đc 1 cơ hội để ko còn phải hối tiếc? Làm sao để cư xử đúng với mong muốn khi rơi vào tình huống tình cờ, tâm lý chưa có sự chuẩn bị? Thật nan giải!(¯ ^ ¯)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét