Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

21/12/12 Dream

21/12/12 Dream

Ơ! Đã tỉnh dậy rùi??? :o zậy là đêm qua ko còn mơ mẩn gì nữa seo? :v Mà mấy h rùi sao chưa tận thể nhể?=)) Có khi nào là chít rùi và vẫn đang mơ về thực tại ko?=)).. Ăn cơm xong, ngồi gọt quả bưởi mà gọt xong rồi lại lẩn thẩn tự cầm dao cứa 1 phát.. thế nà mấy giọt máu xinh tươi tứa từ từ trên ngón cái.. hề.. :v tê tê, buốt buốt thế này thì là thật cmn rùi, ko phải mơ!=))

Chấm dứt rồi, n~ chuỗi ngày mộng mơ, sẽ ko còn cơ hội để 1 lần đc tưởng tượng thấy gương mặt ng mà nó mong mỏi sẽ gọi tên thật âu yếm trong tương lai nữa.:)) Đc mơ mấy ngày thì toàn chuyện linh tinh, mặc dù cảm giác cũng thật ấm cúng, ngọt ngào, đáng nhớ đếy nhưng.. nói chung vẫn nà ép phờ a, phò thị phạch!!! :v



Thôi thì viết nhật ký cho ngày tận thế vậy. Xem nào, ngày hnay có n~ gì đây...

* Tận thế??? Đúng rùi, mặt trời mới đi chưa đc nửa chu kỳ vòng đời của nó. Để đến tận thế đúng nghĩa.. chấm dứt mọi sự vật hiện tượng vào hư vô thì phải hơn 5 tỉ năm nữa cơ mờ.:)) Ít nhất thì sự sống của con ng trên trái đất vẫn còn có thể kéo dài vài trăm triệu năm, chưa biết chừng tới lúc đó con ng đã có năng lực siêu nhiên để sống đc ngoài vũ trụ rùi.=)) Nghĩ tới vũ trụ bao la lại thấy sự sống, sinh hoạt hàng ngày của loài người sao mà nhỏ bé, ngắn ngủi thế? Vạn vật ở khoảng không trên bầu trời vô tận kia đều vận động vs vận tốc tính bằng ánh sáng và thời gian hàng ti tỉ năm, độ lớn thì bằng hằng sa các con số… =)) Tận thế ư? Chắc cuộc đời mình sẽ ko có cơ may chứng kiến cái giờ phút ấy, đành đợi đầu thai mấy trăm kiếp nữa vậy.:))


* Đêm đến xem chuyện đêm muộn, chủ đề đàn ông lèm bèm.=)) Khách mời là Mc-diễn viên Trấn Thành, nghe chém gió có 1 buổi mà thấy thật ngưỡng mộ a ấy!=)) Mỗi dịp nghe Lê Hoàng và n~ khách mời trong giới showbiz trò chuyện, phân bua, trình bày quan điểm, mình lại hiểu thêm 1 chút về đặc trưng nghề điện ảnh và thán phục họ.:))
Chẳng hạn như bà Pha Lê lê thê tình trường , ông Quách Ngọc Ngoan ngoan hơn cả tên, mợ Phi Thanh Vân chanh chua, hư có hiểu biết.v.v… Công nhận mấy ng họ có sự hiểu biết nhất định và nhận thức, trải nghiệm thực tế tốt thật.. khiến lão Lê Hoàng cũng cứng họng chả còn mấy chiêu để xoáy bẩn nữa.:))

Hnay đc nghe Trấn Thành lèm bèm thật tự nhiên, hài hước, dí dỏm làm sao! Cười nẫu cả ruột!=)) A này quả là rất có duyên và năng khiếu làm Mc và diễn viên hài nề.=)) Đúng là lèm bèm tnào, xấu hay tốt nó còn phụ thuộc vào trình độ, kiến thức, khả năng nhận thức và nghệ thuật diễn đạt riêng của từng ng nữa.

Các cụ có câu học ăn, học nói, học gói, học mở.. nghe tưởng như rất đơn giản, ai mà ko biết, sao phải học.. thực tế nó ko chỉ có nghĩa là cầm lên và đưa vào mồm, mở miệng nói hay đơn giản là gói lại, mở ra. Học ở đây là học cách thức ăn và nói sao cho đúng, vừa mắt, ko làm ng khác thấy phản cảm... Đoạn này làm mềnh liên tưởng giống việc mỗi đứa trẻ sinh ra đều manh hình hài con người, cứ tưởng nuôi thế nào cũng gọi là người nhưng thực sự trở thành "người" hay "con" thì còn phụ thuộc 1 quá trình dài phải học. Xem trong Dong Yi, chỉ đc nghe vài đoạn nhưng mềnh rất thích cuốn “học làm người”. Cứ ngỡ rằng con ng sẽ càng ngày càng văn minh, ko cần phải học n~ lý thuyết, giáo điều tất yếu đó nữa nhưng, thực sự thì.. xh càng pt thì phẩm chất đạo đức con ng càng xuống cấp, tha hóa, ý thức làm người ko biết đánh rơi ở xó xỉnh nào ko biết.=))

Đụng đến học ăn, học nói.. lại nhớ.. cảm giác hãi hùng mỗi khi ngồi ăn cơm chung, thấy ba ăn uống nhồm nhoàng, phát ra tiếng động tóp tép. Rồi đến cả đồ ăn chung, dĩa xới cơm xới xong, cơm sót dính lại thì gặm mút chóp chép, muỗm múc canh thì múc húp ừng ực… Haizz, đó là đồ chung mà? Thật mất cảm tình! Thực sự mình thấy rất khó ở khi phải chứng kiến n~ hình ảnh nvậy, toàn phải ăn thật nhanh ko thì rửa lấy đồ riêng. Nhiều lần cố tình tỏ thái độ ko vừa lòng nhưng có vẻ như ba cho đó là chuyện bt. Có lẽ vì ngày xưa ở làng quê, các cụ thường ăn uống như vậy chăng?>”<
Mình ngưỡng mộ ba ở đức tính chịu đựng, lam lũ, dễ thích nghi đc với khó khăn, sự tâm huyết, trách nhiệm, nhiệt tình trong công việc; sự tự tin có thể tự tay mày mò, học hỏi làm hầu hết mọi việc ko cần thuê mướn, nhờ vả ai; quan điểm, lý tưởng đúng đắn, phân tích, mổ sẻ vấn đề khá sâu sắc nhưng.. trong ăn uống và ứng xử thì thật thiếu sự tinh tế... Mình ghét n~ ng tham ăn, sống coi trọng miếng ăn hơn mọi thứ, ăn uống vồ vập ko còn biết đến ai khác xung quanh.. cũng ghét n~ ng chửi tục, tự cao tự đại, cho mình là tài giỏi, xuất chúng hơn người, coi thường tất cả xung quanh, tùy tiện buông lời xúc phạm, lăng mạ ng khác. (đính chính là chửi tục khác chửi thề vì mềnh thỉnh thoảng cũng hay chửi thề vu vơ, xả stress cho vui tai hehe.=)) )
Má cũng là ng khi thất trực rất hay chửi tục 1 cách thô lỗ, giọng điệu đay nghiến, dày vò, rất khó nghe. Nói chuyện thì nông nổi, chưa lắng nghe hết, chưa hiểu đầu cua tai nheo đã liến thoắng, cắt lời, dồn dập, áp đạt, phủ đầu ng khác. Đc cái má rất biết quan tâm, chăm sóc, sống giàu tình cảm, khá chăm chỉ, tự giác cao, ý thức sạch bẩn rất rõ ràng.. Tuy nhiên cách làm việc thường lại hời hợt, đánh trống bỏ dùi, ko hết lòng.. thường qua quít, vội vàng sấp ngửa, cẩu thả, vung vãi rất bẩn. Thế nên dọn dẹp, ca thán suốt ngày nhưng rốt cuộc chỗ ở vẫn rất bẩn và bừa bộn. Má sống hơi nặng nề, coi trọng vật chất, tiền bạc, tích cóp, nhặt nhặn, tàng trữ mọi thứ đồ, cả n~ thứ có thể gọi là đồng nát, phế liệu..>”< Trái ngc hẳn với ba, chỉ cần miếng ăn đã miệng, còn đâu vứt hết, dẫu có đi dép lê, mặc áo rách như ăn mày mà nhân cách ko rách là đc. :v Nói lại nhớ, lắm lúc thấy ba rách rưới, lủi thủi, lầm lũi 1 mình, tội nghiệp, thương ông thật!:( Số phận thật chớ trêu và bất công vs ông, chỉ vì ông độc mồm, độc miệng, nói năng cao ngạo thôi sao? Nếu thế thì đó là cái giá thực sự quá đắt! Má thì ham lượn đg xá, sinh hoạt làm việc lẩn thẩn trong môi trg ô nhiễm nên đến tuổi phát sinh bệnh tật đầy mình, thuốc men triền miên, thật khổ sở!... Ko biết mai sau mình có phải sống đoạn cuối cuộc đời trong tủi khổ, đơn độc, bệnh tật như vậy ko? Mỗi lần thử đặt mình vào vị trí ba/má lại thấy khủng khiếp ko tưởng!=,.= Có 1 điều duy nhất mà cả 2 ng trái ngược hoàn toàn với mình là ko trân trọng, giữ gìn đồ vật, thứ gì mua về xài cũng sớm hao hụt, lụy tàn, hỏng hóc. Tiếc thật!

Nhiều khi mềnh lo sợ liệu sau này lúc lập thất, có con, chịu gánh nặng, áp lực gia đình, có khi nào cũng hành xử như ba má ko? Mềnh thích n~ cuộc tranh luận, bàn tán sôi nổi về 1 vấn đề vs họ.. điều đó giúp mọi ng trao đổi đc nhiều thông tin, kinh nghiệm và hiểu thêm về nhau. Mềnh phải tự nhủ và ghi nhớ, sau này ko bao h cư xử, nói năng vs con cái theo cái cách mà ng khác đã khiến mềnh khó chịu, có chuyện gì cũng phải kiên nhẫn, từ tốn phân bua, giảng giải và đặt n~ câu hỏi mở để khai thác vấn đề rùi từ từ đưa ra hướng giải quyết cho chúng. Luôn tuân thủ quy tắc.. tôn trọng con cái như n~ ng bạn, ko coi thường và chửi rủa, xúc phạm, đay nghiến chúng. Dù là n~ đứa trẻ nhỏ nhưng chúng cũng có lòng tự ái, dễ bị tổn thương, tủi thân. Mình đã thấy đc điều đó qua ánh mắt, sự biểu cảm của n~ đứa trẻ mà bố mẹ chúng dạy dỗ theo cách nạt nộ, roi vọt, đàn áp.. điều đó sẽ làm thui chột khả năng của trẻ, rất dễ dẫn đến tâm lý sợ hãi, trầm cảm, tự kỉ.:)) Quá khứ của nó cũng ko ít lần từng trải qua điều này nên nó rất thấm đòn.

Dẫu biết cha mẹ nào cũng là cha mẹ, con cái ko đc phép lên án, bêu xấu đấng sinh thành nhưng, mềnh cần phải ghi nhớ để tránh dẫm lên vết xe của các cụ. Mặt khác cũng để lưu giữ thông tin, để n~ ai lỡ có dịp tiếp xúc thì biết đường mà ứng xử cho khéo, và hãy hiểu, thông cảm vì đó là bản sắc riêng của mỗi ng.


Trở lại chủ đề đêm muộn, Trấn Thành có nói.. trong nền giáo dục, ngoài môn dạy viết, quả thực rất cần bổ sung thêm môn dạy nói để mọi ng có thể diễn đạt tốt suy nghĩ, ý niệm trong đầu, tránh trở thành ng lèm bèm, vòng vo, nói dài nói dai thành nói dại khiến ng khác khó chịu mà cuối cùng chẳng truyền đạt đc thông điệp gì. Hê hê mềnh rất đồng quan điểm này. Nói đến đây tự nhiên cũng thấy hơi tủi thân, hóa ra cái tật kiệm lời và nói ngu, lời nói chạy trước suy nghĩ của mình là do vô học.=)) Cũng ko seo, chỉ đc đào tạo về viết chứ chưa đc đào tạo về nói thì chuyện đó sao tránh đc. :v

Nhớ bộ phim “điện thoại di động” chiếu đợt gần Tết cách đây ko lâu. Lúc đó mềnh đã rất ấn tượng tài ăn nói khéo léo, đi vào lòng ng của ông nv chính-1 ng chuyên diễn thuyết và dẫn chương trình rất ăn khách trên báo đài. Trong phim đã đề cập 1 cuốn sách mà ông nv chính này và 1 ông bạn thân giảng viên môn tâm lý học đã cùng nhau đầu tư tâm huyết soạn thảo. Theo như lời nói đầu mình nhớ mang máng thì cuốn sách đó chia sẻ kinh nghiệm về nghệ thuật diễn đạt, nói năng- cái mà mọi ng hàng ngày thường sử dụng để giao tiếp, trao đổi. Nó có thể giúp ích cho ng đọc cải thiện khả năng truyền đạt thông tin đc tốt hơn, mang tính hiệu quả cao hơn, giúp người vs người lại gần nhau hơn.v.v… Nhớ lúc đó mềnh đã tin sái cổ, mò lên mạng tìm hộc kứt cả buổi cái tựa sách đó mà ko tài nào thấy.=)) Nghĩ lại mà thấy giống trò hề.. phim TQ, mà tìm bằng tiếng VN =)) sách trong phim mà nghĩ như ở ngoài đời.=))

Trong buổi trò chuyện đêm muộn, Trấn Thành có nói khéo a LH rất thông minh, nhưng lão lại khiêm tốn.. "thông sao đc bằng mấy tay nhà văn.." Hơ :v bi h mới biết nhà văn cần thông minh hơn đạo diễn. Ngẫm thì có thể đúng.. bố của Shinichi Kudo cũng là 1 nhà văn, ông có tài phán đoán của 1 thám tử, hùng biện lí luận của 1 luật sư, giảng giải phân tích chiều sâu như 1 nhà xh học... nhưng mờ xem chuyện đêm cuối tuần thì thấy lý luận của nhà văn Trang Hạ lại như shja, đôi khi ko hay bằng mấy tay diễn giả. Chắc vì mợ này dịch truyện nhiều, chứ viết truyện ko nhiều :v Lại nhớ đợt vừa rồi, học ông Huyền quản trị truyền thống (ông này là phó gsts lun hẳn hoi=)) ), nghe ổng kể, nhiều sv phản ánh chất lượng sách VN viết rất tệ, ko bằng nc ngoài. Ổng phân bua.. "thì ở nc ngoài, ng ta đc đầu tư cả năm chỉ để viết 1 cuốn sách, đc trả lương cao vút. Còn VN mình, các giáo sư, tiến sỹ vừa phải viết sách, vừa phải đi giảng dạy, lại còn yêu cầu 1 năm phải viết mấy cuốn, lương trả thì bèo nhèo.. Gớm! còn ra đc sách cho a,c đọc là tốt rồi, ở đấy mà đòi chất vs chả lượng."=))
Trc đây mềnh chả bao h để tâm xem nhà văn là cái khỉ gì:)) Giờ thì.. uớc gì sau này con mềnh đủ năng lực trở thành 1 nhà văn tên tuổi.=)) đc thế thì tuyệt biết mấy! :3 Chắc sẽ phải là 1 ng hiểu biết rộng, nhận thức cao, tư duy sâu sắc.. 1 nghề tự do, đc làm chủ cs, đơn giản, ko giàu có nhưng lương thiện, tránh đc nhiều bất cập, cạm bẫy, tệ nạn ngoài xh xô bồ chứ ếu phò phạch như mềnh bây h.=)) Để làm đc, chắc nó cũng phải là 1 tài năng xuất chúng, và điều đó sẽ thật khó nếu nó là con của mềnh hôhô.=))


* Dong Yi hnay hay voãi!:)) Có lẽ sắp kết thúc rồi. Đoạn cuối bộ phim, khi hoàng phi Chan Hybin bất lực chờ chết trong cung làm mềnh liên tưởng giống như hồi kết 1 ván cờ.:)) Lúc quân thịnh, bạn đi ồ ạt n~ nc cờ dồn ép dồn dập đối phương ko cần suy nghĩ.. để đến khi mất mát, thua thiệt về lực lượng, bị dồn đến bc đường cùng lại liều mình đi n~ nc cờ chí mạng, hy sinh mạo hiểm. để rồi kế hoạch ko thành, đứng trc thế chiếu tướng.. chỉ có thể lựa chọn cứu lấy tướng hoặc hy sinh quân cờ cuối cùng? Dù là mất mát nào thì cũng dẫn đến kết cục thê thảm. Sự hy sinh của trung thần mu muội cuối cùng cũng chả giúp cho 1 mình hoàng phi bé nhỏ có thể vực lại đc tình hình. Cái giá phải trả cho sự nham hiểm thâm độc ko từ thủ đoạn để đạt đc tham vọng, quyền lực là như vậy.:3 Mọi sự dối trả, lừa lọc theo thời gian cũng phải bị phơi bày ra ánh sáng. Khààaa! Cảm giác thật phấn khích, khiến mềnh cười khoái =)) Cuối cùng n~ kẻ tham lam, nuôi vọng độc bá cũng phải trả giá chứ ếu ai như cái phim phò Chốn Hậu Cung!=))

Thích nhân vật Dong Yi- 1 ng kiên cường, giàu nghị lực, sống rất an lành, giản dị, an phận thủ thường, ko tham vọng, biết nhẫn nại, chịu đựng, lun hài lòng, vui cười vs hiện tại, hết lòng vì ng thân, con cái.. Có điều chỉ thích vai Dong Yi hồi bé:)) diễn viên vào vai Dong Yi lớn, mẹt biểu cảm chả đc hợp hình tượng nhân vật lém.:3 Xem xong phim nỳ mà mê mệt n~ khúc theme songs và bị ám ảnh bởi mấy đại từ suốt ngày đc réo rắt 1 cách ngọt ngào trong phim.. “a mú nhi!”, "ơ pa ma ma" và “ơ chon na!”.. =))


Oài, viết nhiều quá!:)) còn hơn 2 tuần nữa đến hạn nộp báo cáp thực tập tổng hợp rùi mà chưa xin đc báo cáo tài chính ở đâu, trong khi lại dành t/g ngồi viết n~ thứ này có dở hơi ko?=)) Nhiều lúc tự chất vấn lương tâm có phải mầy thích viết n~ điều giáo điều ko? Có đúng bản chất thâm tâm mầy ko?:)) Khi mà thực tế thì lười chẩy thây, chả có dấu hiệu, động thái gì giống đang chuẩn bị cho n~ dự định trong tương lai cả.=)) Hề.. cs chả có lấy 1 động lực, yếu đuối, nhu nhược, thật đáng thương và tội nghiệp vì luôn có cái nhìn bi quan chán chường về thế giới quan bên ngoài. :3

Viết, viết và viết.. muốn lưu lại n~ gì mình nghe, mình thích, mình ấn tượng, mình suy nghĩ, tưởng tượng nhưng, mỗi lần ngồi soạn thảo thấy nản quá! Giá mà có dụng cụ nào đó có thể lập tức ghi lại n~ suy nghĩ, n~ giấc mơ, ý tưởng 1 cách nhanh chóng thì thật kỳ diệu!:3 Doraemon ơi!=))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét